Đây là những cách tiết kiệm tiền mà bạn sẽ thấy ngay hiệu quả luôn đấy. 6. Quyết định chi tiêu một cách rõ ràng. Nếu bạn đang có một kế hoạch tiết kiệm tiền lương, bạn sẽ phải tập nói "không" vào một số hoàn cảnh nhất định để từ chối các cuộc liên
Mới đây nhất, một đội bóng khác đang chơi tại giải hạng Nhất 2022 cũng bị nhiều cầu thủ tố nợ lương, chế độ trong 5 tháng chưa thanh toán. Một cầu thủ xin giấu tên tại đội bóng này chia sẻ: "Hiện tại sau 5 tháng kể từ tháng 3/2022, tập thể ban huấn luyện và anh
1 chi trả lương tháng trước cho công nhân viên. 2 tiền lương phải trả cho công nhân viên các bộ phận: a) công nhân sản xuất sản phẩm là 150.000.000đ. b)công nhân bảo dưỡng máy và nhân viên phân xưởng là 20.000.000đ. c)nhân viên quản lý doanh nghiệp là 30.000.000đ. 3 khấu trừ
Tổng thống Mỹ Joe Biden sẽ thông báo hỗ trợ thêm 2,9 tỷ USD cho quỹ giải quyết tình trạng mất an ninh lương thực toàn cầu. Nhà Trắng cho biết, dự kiến, Tổng thống Biden sẽ đưa ra thông báo trên khi phát biểu tại Đại hội đồng Liên hợp quốc (ĐHĐ LHQ) khóa 77 đang diễn ra tại New York trong ngày 21/9.
Tuy nhiên, Quang Hải không phải là cầu thủ đầu tiên của Việt Nam ghi bàn ở một trận chính thức tại châu Âu. Lê Công Vinh mới là gương mặt đạt được cột mốc này. Cụ thể tại Cúp Quốc gia Bồ Đào Nha, Công Vinh đã đánh đầu mở tỉ số trong chiến thắng 2-1 trước đối thủ Casa Pia AC ở vòng 3.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Lúc Tư Mệnh tìm đến, Thiên Âm đang chùi rửa lại đồ gốm vừa mới sửa, kiếp này nàng xuất thân trong một gia đình sống bằng nghề tu sửa đồ gốm hỏng, đời này qua đời khác, cuộc sống cứ nghèo khổ ăn bữa nay lo bữa mai như thế. Cũng bởi vì nhiều năm chiến loạn liên tục, qua những ngày đói không có gì để ăn, việc kiếm được tiền càng không dễ, vô cùng khó khăn. Sửa chữa tỉ mỉ gần ba tháng nay, phụ thân mới tu sửa được một bình duy đi lau lại hơn mười lần mới đứng dậy, nàng chợt thấy một đám mây trên không trung dần hạ xuống, ánh sáng chói lòa thẳng góc chiếu về phía mình, không lâu sau, giữa khoảng không xuất hiện một nam tử mặc huyền y lơ lửng, bay cách mặt sông chừng mười trượng, chân đạp trên đám mây bảy màu, vẻ mặt trầm không phải hắn toàn thân tiên khí, lại vì tiên nhân không thường mặc áo bào huyền y, Thiên Âm suýt nữa đã không nhận ra, đây chẳng phải là vị thần chưởng quản vận mạng nhân gian – Ti Mệnh Tiên Quân sao?Hắn cau mày, vốn là một bộ mặt không tùy tiện nói cười lại càng lộ ra vẻ nghiêm trọng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt không giấu vẻ chán ghét. Như kiểu người phải chịu cuộc sống thảm cảnh do hắn hạ bút này, không phải nàng mà là hắn chốc lát, Tư Mệnh cuối cùng cũng tìm được lời mở miệng, thản nhiên nói“Duyến Đức Thiên Quân, thệ liễu*”*thệ liễu đã Thiên Âm run run, món đồ duy nhất trong ba tháng qua rơi vỡ tan tành. Mảnh vỡ văng tung tóe, ghim vào người nàng, máu chảy ròng ròng. Dường như không cảm thấy, nàng cứ đứng sững sờ, mặc cho không biết bao nhiêu vết thương rỉ máu, nhìn đến ghê mày Ti Mệnh càng cau chặt, sự chán ghét trong mắt càng đậm hơn, không phải vì thương tích của nàng, mà vì chính con người ấy. Nâng tay theo thói quen che mũi, hắn nói “ Thiên Quân có lệnh, ngươi nhanh theo ta về thượng giới đi”.Thiên Âm vẫn ngơ ngẩn đứng im một chỗ, không động đậy. Bên tai quanh đi quẩn lại lời hắn vừa mới nói “Duyến Đức Thiên Quân, đã mất…. Duyến Đức Thiên Quân, đã mất… Duyến Đức Thiên Quân, đã mất… Duyến Đức Thiên Quân…..sư phụ…”
Nàng đường đường là công chúa thiên giới, thích y, xem như y cũng phúc phận lắm rồi. Y không vui thì chớ, còn dám lạnh lùng với nàng."Ta thích chàng như vậy, chàng thích ta một chút sẽ chết sao?"Nàng hỏi y một câu, y liền nhảy xuống tiên vực... chứng minh bằng cái trăm năm sau, nàng là người phàm, y là thái tử. Tiếp tục theo đuổi hay là đến lúc phải buông tay?Đôi lời Lúc đầu, đọc văn án, mình cứ nghĩ truyện HE. Theo kiểu nam chính chắc là có yêu nữ chính một chút thì mới nhảy vực chứ???? Nào ngờ, nhảy hố, mới biết mình nhầm này ngược, ngược quá ngược, ngược đến đau lòng. Đọc xong mà tốn cả mớ khăn giấy. Kết thúc truyện xong làm mình đau hết cả chúa Thiên Âm của thiên giới được phụ quân yêu thương, Bạch Vũ ca ca chăm sóc nhưng đem lòng yêu thương Diễn Kỳ mới dẫn đến số phận đau khổ cả vạn kiếp của nàng. Dù kiếp sau cuối được Linh Nhạc thương yêu nhưng cuối cùng nàng hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu chung truyện rất buồn, mem nào khoái truyện ngược có thể nhảy hố! Không khuyến khích với ai yếu tim!
Lúc Thiên Âm tỉnh lại, Xích cơ đang nằm trong lòng bàn tay nàng khẽ kêu, nàng cảm nhận được linh thức, khi đó mới nhìn thấy được vẻ mặt của Lục Thủy, chắc nàng ấy đã khóc rất lâu cho nên giọng cũng khàn hẳn đi, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ. Thiên Âm theo bản năng nâng nhẹ cánh tay lên, lúc này Lục Thủy mới phát hiện ra nàng tỉnh lại, ngẩn ngơ, đôi mắt khó lắm mới kìm được không rơi lệ giờ lại ngập nước, cuối cùng không nhịn nổi mà lao tới ôm nàng gào khóc.“ Tôn chủ……….Tôn chủ, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”Nàng bất ngờ bị ôm lấy, cơ thể hơi đau đớn, khi đó mới xác nhận mình vẫn còn tồn tại. Vỗ vỗ lưng Lục Thủy trấn an, nàng cũng tò mò không hiểu nổi, lúc đó rõ ràng nguyên thần của mình đã sắp sửa tan biến, không hiểu mọi người dùng biện pháp gì mà cứu sống được.“ Lục Thủy, tôn chủ vừa mới tỉnh lại, để cho nàng ấy nghỉ ngơi một chút đi.” Thanh Sơn lên tiếng đúng lúc, Lục Thủy mới tỉnh táo lại, nức nở buông Thiên Âm ra vui vẻ nói “ Em chỉ mừng quá thôi mà, lúc ấy tôn chủ bị thương thành như vậy…… em còn nghĩ………nghĩ………… Thật tốt cuối cùng ngài đã tỉnh lại rồi.”“ Làm sao ta có thể tỉnh lại được?” Nàng biết mình chỉ là người phàm, nguyên thần bị hủy rồi thì ngay đến việc có thể giữ gìn không để hồn phi phách tán đã là vô cùng may mắn lắm rồi chứ đừng nói tới việc sống sót. Thế nhưng hiện giờ nàng vẫn yên ổn nằm ở nơi này, thật sự vô cùng khó hiểu.“ Là nhờ có Hướng Sinh Liên, Thiên Hậu nương nương đã dùng Hướng Sinh Liên mới có thể cứu sống được tôn chủ.” Lục Thủy lau lau nước mắt trên mặt, thần sắc vừa mừng vừa sợ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại giải thích “ Lúc đó nguyên thần của tôn chủ sắp sửa tan hết, ba hồn bẩy vía cũng bắt đầu tan biến, Nhị hoàng tử dùng tất cả các phương pháp cũng không thể nào giữ lại được hồn phách của người.”Lục Thủy càng nói càng thương cảm, nước mắt lại như trực trào ra, hít sâu một hơi mới kìm lại được “ May mà………. Hướng Sinh Liên đó quả không hổ danh là Long tộc chí bảo, có thể ngưng thần tụ phách. lúc ấy tính mệnh Tôn chủ vô cùng nguy kịch, Thiên Hậu nương nương cuống quá không còn cách nào khác phải dùng tới thứ bảo bối duy nhất cho tôn chủ nuốt vào, lúc này mới……”“Dì ta?” Bà ấy đã dùng Hướng Sinh Liên, nàng vừa nói, ánh mắt liền nhìn xuống, quả nhiên có đóa Hồng Liên đỏ rực giữa ngực mình.“Vâng, là nương nương!” Lục Thủy vui vẻ gật đầu. “ Lúc đó Nhị hoàng tử ôm tôn chủ lao thẳng tới Ti Dược phủ nhưng cũng không có biện pháp nào cứu được ngài, cuối cùng phải để Thiên Hậu nương nương ra tay, quả nhiên nương nương vẫn rất thương tôn chủ.”Thiên Âm im lặng không nói, Lục Thủy thì vẫn hào hứng không ngừng, Thiêm Âm chạm lên ngực “Vậy Linh Nhạc đâu rồi?” Nhớ tới người này, trong lòng nàng bất giác lại lo lắng, lúc đó chắc y phải lo lắng và sợ hãi lắm, y vốn luôn quan tâm lo lắng cho nàng mà. Nhìn quanh một lúc cũng không thấy bóng dáng y.“Cái này……..” Vẻ mặt Lục Thủy có chút khó coi, liếc mắt nhìn Thiên Âm do dự một lúc rồi mới chậm rãi nói “Nhị hoàng tử, bị Thiên Đế nhốt vào băng vực rồi.”“ Băng vực, tại sao lại thế?” Thiên Âm kinh Thủy nhăn mặt ấp úng giải thích “Nhị hoàng tử ngài ấy đầu tiên là làm rối loạn thiên đình, sau đó lại đập phá Ti Dược phủ, cho nên Thiên Đế mới…….Nhưng mà tôn chủ yên tâm, Thiên Đế cũng chỉ tạm thời nhốt ngài ấy vài ngày thôi, dù sao họ cũng là phụ tử mà, đâu thể nói trừng phạt là trừng phạt luôn được. Không chừng vài ba ngày nữa sẽ thả Nhị hoàng tử ra mà thôi.”Thiên Âm lúc này mới thả lỏng, nhớ lại vẻ mặt hốt hoảng của y trước khi nàng hôn mê khiến lòng đau đớn, nàng có thể tưởng tượng được lúc đó y bất lực đến mức nào, trơ mắt nhìn nàng hồn phi phách tán. Chắc phải tuyệt vọng vô cùng mới có thể giận chó đánh mèo đổ lỗi cho Ti Dược, đến nỗi đập phá phủ đệ của ngài ấy như thế.“Tôn chủ yên tâm, người cứ bồi dưỡng thân thể thật tốt đợi tới khi người khỏe hoàn toàn là có thể nhìn thấy Nhị hoàng tử. Phải rồi! Có phải tôn chủ ngài cũng nên tới thiên cung một chuyến không, cũng nên tới cám ơn Thiên Hậu nương nương, nếu không phải nhờ nương nương dùng Hướng Sinh Liên……” Lục Thủy dường như lại nghĩ tới chuyện đau lòng nào đó, ánh mắt mờ mịt đi, nói “Lúc đầu em còn lo lắng tôn chủ sau khi trở về chỉ có một thân một mình……… Giờ thì tốt rồi đã có Thiên Hậu nương nương che chở, về sau sẽ không có ai dám bắt nạt người nữa, sau này………”“Lục Thủy!” Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng ngắt lời, nhẹ giọng “Không phải Ti Dược Tinh Quân để lại thuốc dặn là sau khi tôn chủ tỉnh lại phải cho nàng uống ngay sao?”“A! đúng rồi, đầu óc ta tệ quá đi, ta lấy ngay đây.” Bây giờ Lục Thủy mới nhớ ra, vội hốt hoảng chạy ra phòng tĩnh lặng đi không ít, đợi đến khi không còn nghe được tiếng bước chân của Lục Thủy nữa, lúc này Thiên Âm mới nhìn phía bên cạnh nói “Thanh Sơn, huynh có chuyện gì muốn nói phải không?”Thanh Sơn trầm mặc một lúc, rồi do dự nói, vẫn là giọng điệu ôn hòa như thế “Tâm tư Lục Thủy đơn giản, nàng ấy cứ nghĩ ai cứu tôn chủ thì đó là người tốt, cho nên những lời nàng ấy nói tôn chủ cứ nghe để đấy là được rồi.”“ Ta biết.” Thiên Âm cười gật đầu, nàng làm sao lại không hiểu ý của Thanh Sơn chứ. Dì đối xử với nàng cũng có vài phần chân tình, nhưng bà ấy thân là Thiên giới Đế Hậu, chuyện gì cũng có giới hạn của nó, bằng không, ánh mắt của nàng không thể tới bây giờ vẫn không nhìn Sơn như nhẹ nhàng thở ra, định xoay người đi ra ngoài.“ Thanh Sơn.” Thiên Âm đột nhiên cất tiếng gọi, gấp gáp hỏi “Bạch Vũ ca ca huynh ấy có vượt qua thiên kị không?”“………..Có!”“Huynh ấy phải chịu bao nhiêu đạo thiên lôi?”“Tám mươi mốt!”Tám mươi mốt, cuối cùng huynh ấy cũng đã phi thăng lên chín trọng thiên rồi. Sắc mặt tái nhợt của Thiên Âm rốt cục cũng có chút vui mừng, an tâm nằm xuống, tâm trạng vô cùng vui lâu trước đây, sư phụ đã từng tính mệnh cho Bạch Vũ ca ca, người nói trong vòng vạn năm tới, huynh ấy sẽ có cơ hội duy nhất phi thăng lên thành thượng tiên, quả nhiên đã thành sự thật. Thần tộc xưa nay luôn xem nhẹ duyên trần thế tục, vô ưu vô cầu. Mà Thiên Âm nàng chính là nỗi khúc mắc duy nhất của huynh ấy trong tam giới, cho nên Bạch Vũ mới tới sống ở Tu Di Sơn, xem ra bây giờ huynh ấy đã có thể buông khúc mắc đó được rồi. Trước lúc nàng nằm xuống ngất đi, trước mắt là cả một bầu trời mờ sáng, như điềm lành lúc huynh ấy phi thăng, đáng tiếc nàng không thể tận mắt đưa tiễn huynh có thể sống được, chắc hẳn một phần cũng là nhờ Bạch Vũ ca ca. Hướng Sinh Liên kia, là Long tộc chí bảo, trong thiên địa này chỉ còn một gốc duy nhất. Cho dù là Thiên Hậu yêu cầu thì Thiên Để chắc chắn cũng không đáp ứng, Là bởi vì nàng có một ca ca đã phi thăng thành thượng thần, cho dù khó có cơ hội gặp lại, nhưng quả thật, trong tam giới không có ai có thể sánh được với thần.
Đây là một truyện ngôn tình đầy sức hấp dẫn. Nàng đường đường là công chúa Thiên giới, thích y cũng xem như phúc phận lắm rồi, y không vui thì cớ còn dám lạnh lùng với nàng. “Ta thích chàng như vậy, chàng thích ta một chút sẽ chết sao?”. Nàng hỏi y một câu, y liền nhảy xuống tiên vực chứng minh bằng cái chết. Năm trăm năm sau, nàng là người phàm, y lại trở thành thái tử, tiếp tục theo đuổi hay đã đến lúc phải buông tay? Nội dung đề cử Thiên Âm phí hoài năm trăm năm minh chứng tình yêu dành cho Diễn Kỳ, dù nàng liều chết bám lấy hay lạt mềm buộc chặt, Diễn Kỳ cũng chưa từng liếc nhìn một cái. Cho nên nàng đành dùng năm trăm năm nữa để khiến tình yêu vô vọng này tiêu tan. Năm trăm năm sau, từ một công chúa cao cao tại thượng của Thiên giới, nàng biến thành phàm nhân không tiên lực, Diễn Kỳ ngược lại chính là thái tử Thiên đình. Thiên Âm khách khí với y, lễ độ với y, không quấn quýt như xưa nữa, y lại bắt đầu cảm thấy không quen. Trong quá khứ, Thiên Âm, người lúc nào cũng theo đuôi y, y đến đâu nàng đến đó, giờ đã đi đâu rồi? Cái kết nào là đẹp nhất cho truyện , đâu là câu trả lời cho những câu hỏi trên ??? Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Lương Tiên Khó Cầu! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Lục Hoa Cấm Ái Nguyệt Lạc Tử San Tôi Không Hợp Yêu Đương Bản Lật Tử Yêu Không Lối Thoát - Tọa Nhất Ức Toạ Nhất Ức Đích Nữ Cuông Phi Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương Mã Duyệt Duyệt Tôi Quên Mất Lý Do Mà Mình Tự Sát Thi Tỷ Minh Hôn Lúc Nửa Đêm Dung Hàm
Giữa rừng có một căn nhà gỗ nhỏ, cảnh vật xung quanh mang một vẻ u tĩnh. Không hề giống tính cách trước kia của y chút nào. Bạch Vũ dẫn nàng vào trong phòng rồi quay lại rừng đào lấy rượu. Thiên Âm nhìn đống sách la liệt dưới đất, trên bàn thì một mớ hỗn tạp, đáy lòng dâng lên một nỗi khó hiểu. Ngày trước y luôn là một người nghiêm khắc, không chịu nổi thứ gì lộn xộn, nhưng cảnh tượng hiện giờ………..có thể thấy, bao nhiêu năm nay có lẽ y cũng đã thay đổi ngẩn ngơ một lúc rồi khom người thu dọn lại, ở nhân gian đã lâu cũng tập thành thói quen, cho dù không sử dụng tới pháp thuật nàng cũng có thể thu xếp gọn gàng mọi giúp nàng dọn dẹp, Lục Thủy thỉnh thoảng lại hỏi cái này đặt ở đâu? Cái kia đặt đúng chỗ không? Nàng cứ luôn miệng trả lời không hề do dự, ngay cả bản thân cũng thấy kinh ngạc, hóa ra mình lại nhớ rõ thói quen, đồ đạc của y như vậy.“ Tôn chủ, vị kia………Thật sự là Bạch Vũ Thiên Quân sao?”Lục Thủy ôm một chồng sách, ngồi chồm hổm xếp từng quyển vào Âm cầm một quyển sách vỗ vỗ bụi, nhẹ nhàng gật đầu “ Đúng!”Lục Thủy lại lắp bắp kinh hãi, ánh mắt mở to hết cỡ “ Vậy ngài ấy chẳng phải là tôn chủ……” Nói được một nửa, nghĩ tới cái gì nàng lại dừng, ngượng ngùng cười rồi xoay người tới chỗ khác thu dọn, ánh mắt vẫn vương chút nghi Âm tất nhiên thừa biết nàng kinh ngạc điều gì. Thanh Khâu Bạch Vũ Thiên Quân, hậu nhân cuối cùng của Cửu vĩ hồ tộc, được tiền Thiên Quân thu làm nghĩa tử, ban nhân duyên với Thiên Âm công chúa. Nếu như không phải xảy ra những sự việc đó, nếu nàng không biết Diễn Kì thì có lẽ nàng đã là thê tử của y mà không ai có thể ngờ được sự việc lại thành như bây giờ. Ngàn năm trước tiên yêu đại chiến, cửu vĩ hồ tộc gặp đại họa diệt vong, chỉ còn lại mình y, phụ quân thương y một mình cô độc nên mang về Thiên Minh sơn sống cùng nhỏ y rất ít khi nói chuyện, ngồi im lặng cả ngày dài cũng chịu được, nhưng lại bị bắt phải chăm sóc Thiên Âm nhỏ hơn y mấy thế khi nàng còn là một đứa nhỏ không hiểu gì thì y đã trở thành một ông cụ non nghiêm khắc. Liên tục dạy bảo nàng, cái này không thể ăn, cái kia không thể lấy, cái gì phải đặt ở đâu, thế nào. Mãi tới sau khi sư phụ mang nàng đi, y cứ cách bảy ngày lại chạy đến Thanh Vân dạy bảo nàng một lần. Có lẽ là do bị y dạy dỗ nhiều năm cho nên tới bây giờ nàng vẫn rõ thói quen của y như lòng bàn tay đó nàng cực kì ghét y, khi hai người ở cùng nhau, y không giống như là ca ca mà lại giống phụ quân của nàng đó, nàng gặp Diễn Kỳ……………….“ Ngài đi thong thả, nơi này không khí hỗn tạp, ngài xem Thiên Quân cũng không có ở đây.” Giọng nói có chút lấy lòng từ ngoài vọng vào, giữa không khí yên tĩnh lại trở nên thật rõ Âm vừa lúc nhặt một quyển sách trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người trông coi ngoài rừng dẫn Diễn Kỳ tiến vào, Bạch Vũ cũng đúng lúc cầm vò rượu đi tới. Diễn Kì đương nhiên cũng nhìn thấy Thiên Âm, ánh mắt lập tức lạnh đi, nàng hạ tầm mắt xuống, hơi cúi người, không để ý rồi tiếp tục nhặt kia ngày nào nàng cũng phải vắt óc tính toán mưu kế thì lại không gặp được y lấy một lần, vậy mà hiện giờ tới đâu cũng đụng mặt.“ Thiên Kị* sắp tới, phụ quân phái ta tới, hy vọng ngày Thiên kị huynh có thể giúp bày bố kết giới.” Nàng nghe Diễn Kì nói.* kị điều kiêng kị. Thiên kị ngày cấm kị của Trời, xuất hiện tai ương lớn“ Vì sao lại tìm ta?” Bạch Vũ không chút quan tâm hỏi lại.“ Chỉ có huynh mới có năng lực bày ra đại kết giới có thể bảo về thiên giới trong ngày này, cũng là để tránh gây tổn hại tới nhiều người vô tội.” Diễn Kì nói tiếp“ Hiện giờ trong tộc chỉ còn lại duy nhất một mình huynh, đây không phải là năng lực đặc biệt của huynh sao. Hơn nữa ta cũng còn một chuyện muốn nhờ.”“ Vậy sao?” Giọng điệu của Bạch Vũ vẫn không rõ cảm xúc, nhẹ nhàng lau chùi vò rượu, lớn tiếng nói “ Rượu của muội đây, mau tới lấy đi.”Những lời này là quay về phía nàng nói, Thiên Âm đành phải buông đống sách trên tay xuống đi ra ngoài. Ôm lấy vò rượu trong tay Bạch Vũ lắc lắc có tiếng ọc ọc vang lên “ Chỉ có nửa vò thôi sao?” Giọng điệu có chút oán giận.“ Muội nghĩ là nước suối sao!” Bạch Vũ lạnh lùng quát nàng “ Sắc mặt muội không tốt lắm, đi về phía cánh rừng đằng tây có hồ nước nóng, ngâm trong đó rồi hãy uống.”“ Dạ!” Nàng lại lắc lắc vài cái, khóe miệng cong cong mỉm cười. Ôm vò rượu bước đi, vừa quay bước vừa thì thầm nói. Tiếng nói tuy nhỏ nhưng hai người ở phía sau vẫn nghe được rõ ràng “ Huynh là đồ keo kiệt!”.Bạch Vũ khẽ nhíu mi, nhìn nàng và Lục Thủy ôm vò rượu đi xa dần, từ đầu đến cuối nàng không hề liếc nhìn Diễn Kì một cái, xem ra lần này trở về đã thực sự khác xưa rồi. Y khẽ thở dài một hơi, rồi nghĩ tới điều gì lại nói vội “ Nhớ không được uống ở cạnh hồ đâu đấy.”Nàng không dừng lại phất phất tay tỏ ý biết Kì mặt lạnh, nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì cứ thế nói chuyện, rõ ràng hai người trước kia đã từng ở chung, bây giờ nếu thế cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại, y không hiểu trong lòng tại sao lại có chút không thoải mái, giống như y là người thừa thải bị xa lánh vậy.“ Vào trong nói chuyện!” Bạch Vũ xoay người về phía nhà gỗ, Diễn Kì đứng nhìn một chút rồi cất bước vào Âm ôm vò rượu thả vào hồ nước ấm, nước làm sạch hết bụi bẩn trên vò rượu. Nàng nhìn quanh tìm kiếm chỗ ngồi đợi rượu ấm lên. Đến khi hương rượu ngào ngạt tỏa ra bốn phía, nàng mới cùng Lục Thủy vớt Vũ và Diễn Kì nói chuyện rất lâu, nàng đã cố tình nán lại một lúc vậy mà khi trở lại vẫn thấy Diễn Kì ở đó. Nàng ôm vò rượu ngượng ngùng đứng ở mép cửa, nhất thời không biết phải làm sao, nên đi vào hay quay ra Vũ vẫn giữ thói quen dạy dỗ nàng, nhíu mi nói “ Bảo muội đi ngâm rượu thôi, ai bảo muội đi nghịch nước hả!” Cánh tay chỉ chỉ nàng, quần áo đúng là ướt hết Âm bật cười thành tiếng, vì ngại có người ngoài ở đây nên cũng không thèm so đo với Bạch Vũ. Đặt vò rượu trên tay xuống bàn, cái nhà gỗ này thật sự là quá nhỏ hẹp chỉ có duy nhất một gian nhà, nàng định đi ra ngoài uống nhưng lại sợ như thế có vô ý quá không. Đành mặc kệ hai nam nhân kia ngồi nói chuyện, nàng đi tìm một cái bát nhỏ, tự rót đầy một bát rượu đưa lên miệng nhâm nhi. Lục Thủy cũng bị hương rượu quyến rũ, mắt cứ nhìn chằm chằm bát rượu trong tay nàng, nàng đành phải lấy thêm cái bát nữa, rót cho nàng Kỳ không kìm được hiếu kì đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Thiên Âm, Lục Thủy. Thấy cảnh tượng như thế, y lại nhíu mày, đưa mắt nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Bạch Vũ trước mặt. Dù y vẫn thắc mắc không biết vì sao nàng tìm ra được nơi đây nhưng y còn có việc quan trọng phải làm.“ Việc này chỉ có thể nhờ cậy vào huynh.”Bạch Vũ đặt chén trà trên tay xuống bàn, một lúc sau mới mở miệng lạnh lùng nói “ Không đi!”“ Bạch Vũ!” Diễn Kì hơi cuống, trầm giọng nói “ Huynh có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”Y không thể nói, ở Thiên giới bày ra kết giới được, chỉ duy nhất một mình hắn có khả năng.“ Chỉ có kết giới của Thanh Khâu huynh mới có đủ thuật pháp để chống đỡ thiên kiếp.”“ Không đi!”“ Ngươi……”Dù Diễn Kỳ có ra sức khuyên bảo, y vẫn nhất quyết nói Không đi’, vẻ mặt hờ hững nhìn không rõ biểu tình nào. Lơ đãng quay đầu lại nhìn về phía chủ tớ hai người đang say sưa uống rượu, y khẽ nhăn trán, lạnh giọng “ Trong hũ có quả mơ, đừng tham ăn hết nhé.”Thiên Âm nghe xong vội đặt bát rượu xuống bàn, nâng vò rượu lên lắc lắc xô xô, một lúc mới cong môi cười. Thấy quả mơ rơi ra gần miệng vò, nàng nhanh tay nhặt lấy bỏ vào miệng, lại tiếp tục vùi đầu vào uống Kỳ lại tiếp tục nói, thanh âm có hơi trầm xuống.“ Lần này thiên kị không giống trước kia, ta không sợ nhưng Linh Nhạc tu vi còn ít, e là không thể chống đỡ được.”Linh Nhạc? Nghe tới cái tên quen thuộc, Thiên Âm bất giác lắng nghe, thì ra y cũng phải tham gia vào thiên kị lần này, mấy hôm trước Diễn Kì tới tìm y đúng là đã đề cập qua.“ Đây không phải là chuyện nhỏ, cho nên ta hi vọng huynh có thể dạy nó vài phương pháp kết giới, lần này chủ yếu là vì nó lịch kiếp. Ta tin nếu như huynh dạy thuật phòng ngự nhất định nó sẽ vượt qua được.”Y quả thực đã nói hết lời rồi, Bạch Vũ vẫn xoay xoay chén trà“ Không đi!”.Diễn Kỳ nhíu chặt mày, bàn tay nắm chặt thành quyền bên người, sắc mặt lạnh lẽo như thể tạc ra từ băng Âm không khỏi thở dài một hơi, Bạch Vũ vốn có khả năng làm người ta nổi điên mà, trừ nàng và phụ quân ra y không thích nhiều lời với người ngoài. Cho nên cho dù Diễn Kỳ là khách, y cũng không thèm lấy rượu ra tiếp đón, mà lại để cho mình nàng ngồi một góc khi suốt buổi nói chuyện trong phòng hai người, y chỉ nói mỗi hai từ Không đi!’ thôi quá.“ Bạch Vũ ca!”Nàng gọi, thấy tầm mắt của hai người nhìn tới, nàng cười nhẹ đặt bát rượu xuống bàn khẽ nói “ Đi đi.”Nghe vậy, sắc mặt Bạch Vũ phút chốc lạnh đi, nàng vẫn là không buông tay được sao?Thiên Âm cười khẽ, nàng biết Bạch Vũ đang suy nghĩ điều gì, nên thản nhiên giải thích “ Linh Nhạc…..là sư đệ của muội.” Nếu thiên kiếp làm y bị thương, chắc hẳn mình cũng sẽ đau lòng. Từ sau khi nàng trở lại, cũng chỉ có Linh Nhạc là người duy nhất quan tâm tới nàng mà nên là bởi vì Linh Nhạc, không phải vì Diễn Kì, ánh mắt của nàng như thể nói ra điều mặt Diễn Kì nhất thời có chút khó Vũ dịu đi không ít, nhưng vẫn khó chịu nhăn mặt nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu mới lạnh lùng nói “ Ta không muốn tới thiên cung.”“ Vậy tới Thanh Vân cùng muội.” Nàng biết y giống với Thanh Sơn, Lục Thủy, không thích nơi Vũ không nói gì nữa, tiếp tục nhâm nhi chén trà. Thiên Âm biết huynh đã đồng ý rồi.“ Được rồi, thái tử điện hạ, phiền ngài nói với Nhị điện hạ để ngài ấy đến Thanh Vân một chuyến.”Diễn Kỳ thấy nàng cúi người hành lễ, trong lòng có một loại cảm giác gì đó không rõ dâng lên, nàng gọi người kia là Bạch Vũ ca, giọng nói tràn đầy thân thiết. Vậy chẳng phải tốt sao, nàng trở về làm muội muội ngoan hiền của Bạch Vũ, y sẽ không phải đau đầu nữa. Đối với y cũng không còn bất chấp quy củ, cũng không còn bám y dai dẳng khiến y sợ mỗi khi gặp mặt nữa rồi. Thật sự rất tốt, nàng đã hoàn toàn ngăn cách y khỏi thế giới của bao giờ y tới Tu Di sơn mà Bạch Vũ chịu đáp ứng yêu cầu của y, kể ra y phải vui mừng mới đúng chứ, nhưng không hiểu tại sao một chút vui mừng y cũng không có. Nhìn thấy nữ tử vẫn đứng đó yếu ớt cười với y, trong lòng lại có cảm giác mất mát, như đã đánh mất đi một thứ gì quý Kỳ không hiểu cảm xúc trong lòng mình hiện tại là thế nào, nàng rõ ràng đã không còn quan tâm tới y nữa, không bám lấy y, vậy y phải vui mừng mới đúng chứ, không phải đó là điều y ao ước sao. Y và Bạch Vũ quyết định ngày cụ thể, sau đó không chần chừ, cũng không quan tâm bên ngoài trời đã tối đen đáp mây vội vàng rời đi, như thể chỉ cần chậm một giây nữa thôi y sẽ không thể đi được nữa.
lương tiên khó cầu